Trả lời báo Vietnam
Net
Bùi Văn Nam
Sơn
1. Xin ông một cái nh́n tổng quan
về t́nh h́nh dịch thuật sách hiện nay tại
Việt Nam?
(về đội ngũ những người dịch sách,
chất lượng sách dịch…)
Câu hỏi
quá rộng, vượt ra khỏi khả năng hiểu biết
của tôi. Muốn tránh việc “vơ đũa cả nắm”,
phải đọc rộng, đọc kỹ. Không ai có thể
biết rơ về mọi lĩnh vực, nhất là khi ở
ta có quá ít các h́nh thức sinh hoạt của việc phê b́nh
dịch thuật. V́ thế, chỉ có thể nhận định
kiểu cảm tính khi đi thăm các tiệm sách và đọc
một số ít dịch phẩm yêu thích. Nh́n chung có sự
khởi sắc đáng mừng, c̣n chất lượng th́
không đều, đội ngũ dịch giả tất
nhiên c̣n ít, thậm chí quá ít đối với một đất
nước có mấy chục triệu độc giả tiềm
năng.
2. Để dịch một
cuốn sách tốt, người dịch sách cần
phải đáp ứng những tiêu chí ǵ? Họ cần trang
bị những kiến thức, kĩ năng ǵ?
Dịch
sách là một hoạt động tự do, khó định
ra các “tiêu chí” cứng nhắc. Ràng buộc duy nhất là giữa
người dịch với nhà xuất bản, và, rộng
hơn, với độc giả. Nếu nhà xuất bản
và độc giả ngày càng khó tính th́ “tiêu chí” sẽ càng
cao, và càng có lợi cho cả hai bên. Bấy giờ người
dịch sẽ tự biết ḿnh phải trang bị những
kiến thức, kỹ năng ǵ chứ không thể tiếp
tục “sĩ kiêm bách nghệ”, đụng đâu dịch đó
được nữa. Thời gian sẽ sàng lọc và tinh
tuyển dần những chuyên gia trên từng lĩnh vực.
Muốn vội cũng không được.
3. Hiện nay, các nhà xuất bản
đều có chung một nỗi lo đó là đội
ngũ dịch giả quá thiếu, quá yếu, theo ông t́nh
h́nh thực tế có đúng như vậy? Tại sao, trong
bối cảnh hiện nay việc đào tạo giáo
dục được coi trọng, được
đầu tư hơn trước rất nhiều
nhưng đội ngũ dịch giả hiện tại
lại kém hơn so với thế hệ những
người đi trước?
Tôi e rằng
đúng như thế. C̣n bảo rằng “việc đào tạo
giáo dục được coi trọng, được
đầu tư nhiều hơn trước” th́ đó là xét
về quy mô và số lượng, nhưng chất lượng
th́ sao? Việc so “hơn kém” cũng tương đối
thôi. Trước đây, thực ra nước ta cũng đă
dịch rất ít. Trong điều kiện đó, có người
dành cả đời để chỉ dịch một vài tác
phẩm thật ưng ư, v́ say mê hay v́ trách nhiệm hơn
là để kiếm sống. Ngày nay, với sự phát triển
của thị trường, dịch sách đă thành một
nghề, nhưng là nghề c̣n khá bạc bẽo nên chưa
thu hút được những cây bút có thực tài chăng?
4. Trong đội ngũ dịch
giả hiện tại ở Việt Nam, thiếu nhất
chính là những dịch giả về mảng khoa học
kỹ thuật, công nghệ, triết học. Theo ông
tại sao lại xảy ra thực tế này?
Phải chăng, đây là lĩnh
vực quá khó nên khó có được những dịch
giả tốt?
Vâng, đúng
vậy. Đây là mảng sách đ̣i hỏi kiến thức
chuyên ngành rất cao và cũng là nơi bộc lộ rơ nhất
tŕnh độ của người dịch. Mặt khác, những
người giỏi về khoa học kỹ thuật, công
nghệ, họ kiếm sống dễ dàng và rất ít th́ giờ
rảnh, mấy ai chịu khổ công dịch sách? C̣n trong
triết học và khoa học xă hội, nhân văn, ai cũng
muốn có công tŕnh riêng của ḿnh, ít ai muốn làm công việc
nặng nhọc và không “vẻ vang” ǵ lắm là nhai lại
“cặn bă” của cổ nhân và của người khác! Việc
trước phải được giải quyết ở
tầm mức chính sách quốc gia, đặc biệt trong định
chế đại học và các viện nghiên cứu. Việc
sau cũng thế, nhưng cần gắn liền với một
nhận thức thành thật: dịch sách là có lợi trước
hết cho bản thân ḿnh trên con đường học tập,
nghiên cứu và, thêm vào đó, nếu không có sách dịch đầy
đủ cho nhiều người cùng được
đọc, được học và được thảo
luận, cũng sẽ không có đời sống học thuật
đúng nghĩa, bởi… “múa gậy vườn hoang” (không
ai hiểu và không ai thẩm định được) th́ phỏng
có ích ǵ?
5. Theo ông, có những giải pháp nào
để văn hồi t́nh trạng chất lượng
dịch yếu ở phía các dịch giả?
Tôi cũng
có suy nghĩ nhiều về việc này và đă nêu ư kiến
trên vài tờ báo, nay xin nhắc lại:
Trong lĩnh
vực triết học và khoa học xă hội và nhân văn
(tôi chỉ đề cập đến lĩnh vực mà
ḿnh có hiểu biết chút ít), nhu cầu về sách kinh điển,
sách “đầu nguồn” được dịch ra tiếng
Việt sẽ ngày càng lớn và cấp bách, song hành với
sự cải cách tất yếu trong đại học: làm
việc với văn bản gốc. Trừ ngành ngữ văn
nước ngoài và một số chuyên đề thật đặc
biệt có thể và buộc phải sử dụng văn bản
bằng ngoại ngữ th́ nước nào cũng dạy và
học bằng tiếng mẹ đẻ cả. Muốn vậy,
đích thân giáo sư và sinh viên cấp cao học phải tự
đảm đương lấy công việc dịch thuật,
giới thiệu và chú giải sách đầu nguồn trên
thế giới, xem đó là công tŕnh khoa học đích thực.
Nên dành một tỉ lệ thích đáng các luận án thạc
sĩ và tiến sĩ cho công việc này. Các nước như
Nhật, Hàn Quốc, Đài Loan… đều làm như thế
cả. Các nước phương Tây, sở dĩ trong thời
gian tương đối ngắn, họ có khá đầy đủ
các bản dịch kinh điển phương Đông là cũng
bằng con đường đó, nhất là sử dụng
ngay chất xám của sinh viên du học cấp cao học và
tiến sĩ tại nước họ. Đó là con đường
chắc chắn nhất (có kế hoạch và được
thẩm định nghiêm ngặt của hội đồng
giám khảo), ít tốn kém (v́ đó là luận án tốt nghiệp)
và hầu như có nguồn lực tiếp nối vô tận.
Làm như thế, về lâu dài, ta sẽ có một đội
ngũ các chuyên gia thực sự trên nhiều lĩnh vực,
đồng thời có các học giả-dịch giả đúng
nghĩa. Đó phải là đội ngũ chủ lực,
bên cạnh những dịch giả ở bên ngoài đại
học. Muốn thế, phải chuẩn bị cho sinh viên
ngay từ năm đầu tiên (rèn luyện tiếng Việt
và nhiều ngoại ngữ cũng như định hướng
nghiên cứu chuyên sâu). Thời gian 8-10 năm cho tới khi xong
tiến sĩ tạm đủ để đào tạo căn
bản cho một chuyên gia hay dịch giả trong tương
lai.
6. Thời gian qua, rất nhiều
cuốn sách ra đời được coi là “thảm
họa” của dịch thuật. Theo ông nguyên nhân dẫn
tới chuyện đó là do người dịch thiếu
trách nhiệm, thiếu kiến thức hay từ phía NXB
không quan tâm đến công tác hiệu đính bản
thảo, không chú ư tới việc so sánh giữa bản
dịch với bản gốc?
Hỏi tức
là đă trả lời! Theo tôi, trách nhiệm chính vẫn là ở
Nhà xuất bản. Nhưng, làm sao Nhà xuất bản có được
những biên tập viên có tŕnh độ thật cao khi lương
bổng không tương xứng với độ khó và sự
vất vả của công việc? Ở các nước, tác
giả và dịch giả “sợ” các biên tập viên như…
sợ cọp, v́ họ giỏi thật. Và rất khó tính.
7. Hiện nay, nhiều NXB sử
dụng phương pháp chia một cuốn sách thành
nhiều phần và giao mỗi phần cho một dịch
giả dịch nhằm nhanh chóng xuất bản sách. Ông
đánh giá như thế nào về phương pháp làm
việc đó?
Theo tôi, bản
thân phương pháp ấy không có lỗi và cũng không phải
là không phổ biến, ngay cả ở những nhà xuất
bản hàng đầu trên thế giới. Xin nêu ngay hai ví dụ
đang có trước mắt tôi: bản dịch sang tiếng
Anh quyển [Tiểu] Lôgíc
học của Hegel do ba dịch giả thực hiện:
T. F. Geraets, W. A. Suchting và H. S. Harris (NXB Hackett Publishing Company, Indianapolis/Cambridge,
1991) và bản dịch sang tiếng Pháp quyển “Diễn ngôn triết học
về Hiện đại” (nguyên tác tiếng Đức
của J. Habermas) là của hai dịch giả Christian
Bouchindhomme và Rainer Rochlitz, NXB Gallimard, 1988. Tôi cũng có chút ít
kinh nghiệm bản thân về cách làm này: bản dịch
quyển “Nền đạo
đức Tin lành và tinh thần của chủ nghĩa
tư bản” của Max Weber do bốn anh em chúng tôi vừa
hoàn thành, gồm Trần Hữu Quang (xă hội học), Nguyễn
Nghị (văn hóa Kitô giáo), Nguyễn Tùng (dân tộc học)
và tôi. (NXB Tri thức sắp xuất bản trong “Tủ sách
Tinh hoa”). Đó là trường hợp khi tập thể dịch
giả thấy cần hợp tác để bổ sung kiến
thức cho nhau, có phân công nhưng đều thống nhất
với nhau về phương pháp và thuật ngữ, có kiểm
tra chéo chặt chẽ và giao cho một hay hai người có
trách nhiệm rà soát lại toàn bộ bản dịch để
đảm bảo sự chính xác về nội dung và sự
thuần nhất về văn phong. Phương pháp ấy
cũng có thể góp phần giúp đẩy nhanh tiến độ
và xây dựng tinh thần hợp tác và t́nh bạn. C̣n lạm
dụng phương pháp “teamwork” (“làm việc nhóm”) ấy v́
các mục đích thiển cận lại là chuyện khác!
Ngày xưa, Ngài Tam Tạng cũng đă tổ chức dịch
kinh Phật theo kiểu “tập thể”, nhưng cao siêu và
hiệu quả biết bao!
8. Nhiều ư kiến cho rằng, sau
khi lớp dịch giả thế hệ trước như
Cao Xuân Hạo, Thúy Toàn, Dương Tường… và thậm
chí cả ông khi “ra đi” th́ sẽ thiếu những
dịch giả tài năng đủ để thay thế
và khó có thể hy vọng nhiều vào lớp dịch
giả trẻ ngày nay. Ông nghĩ sao về chuyện này? Ông
nhận xét thế nào về đội ngũ những
dịch giả trẻ hiện nay tại Việt Nam?
Các cụ
thường dạy: “Tre già măng mọc”. Lại có câu: “Thanh
xuất ư lam nhi thắng ư lam, băng xuất ư
thủy nhi hàn ư thủy” (màu xanh từ màu chàm mà ra, lại
xanh hơn chàm; băng từ nước mà ra, lại lạnh
hơn nước)! Đă bắt đầu thấy xuất
hiện một thế hệ các nhà nghiên cứu trẻ đầy
nhiệt huyết và có điều kiện thuận lợi
hơn trước nhiều trong việc tiếp thu cái mới.
Vả lại, ngay những bậc thiên tài đă “ra đi là
mất luôn”, nhưng rồi, như Kant nhận xét, cũng sẽ
có những thiên tài khác nối tiếp, huống hồ chỉ
là những người ham học b́nh thường như
chúng ta, không ai là không thể thay thế được. Có điều
cần “tạo không khí” để các dịch giả trẻ
thấy hứng thú và hăng hái làm việc. Ngạn ngữ
Pháp cũng có câu: “Ai muốn đi xa, phải chuẩn bị
yên cương!”. Một số cổ ngữ (văn ngôn
Hán, Pali, Sancrit, Hy Lạp, Latinh…) và các sinh ngữ quan trọng
(Đức, Pháp, Nga, Nhật…), “yên cương" c̣n lỏng
lẻo lắm, điều này th́ đáng lo thật!
9. Theo ông những bản dịch
tồi có ảnh hưởng thế nào tới
người tiếp nhận? Ông có cho rằng, các NXB
hiện nay quá dễ dăi với những sai sót?. (Chẳng
hạn những cuốn sách được xuất bản
trước đây khi có lỗi đều có phần
đính chính, nhưng hiện tại việc này không có).
Về trách
nhiệm của NXB, tôi đă có phát biểu. Chỉ xin có vài
suy nghĩ về “ảnh hưởng của những bản
dịch tồi”: Thế nào là “tồi”? Trong văn chương,
bản dịch tồi dễ nhận ra và chắc sẽ sớm
bị đào thải. Trong học thuật, nếu “tồi”
là chưa “đạt”, chưa “nhă” vẫn có thể tạm
dùng được. Kỵ nhất là thiếu chữ “tín”
(nghĩa là sai) hoặc quá tối tăm, khó hiểu. Trường
hợp sau th́ không đọc được; trường hợp
trước th́ di hại nặng nề, nhất là khi buộc
phải trích dẫn trong công việc nghiên cứu. Ngay bản
dịch của các bậc thầy cũng khó tránh khỏi mọi
sai sót! Ở những bản dịch không “tồi” chút nào ấy,
một sơ suất nhỏ, rất nhỏ, cũng có thể
làm hỏng việc. Nhất là trong triết học, chữ
nghĩa tinh vi và nghiêm mật lắm. Tôi xin đơn cử
một ví dụ đang có trước mắt tôi, tuy hơi
chuyên môn một chút. Trong quyển [Tiểu] Lôgíc học nói trên, Hegel viết mấy
chữ… “nur vermittelts der anderen”, bản tiếng Anh (1991)
của ba bậc thầy vừa kể dịch là… “only
through the mediation of the other” (…
“cái này chỉ thông qua sự
trung giới của cái kia”). Tưởng thế là ổn,
nhưng thật ra là… hỏng bét! So với bản dịch
“xa xưa” (1873) của Wallace, ta thấy Wallace đă hết
sức cẩn trọng khi dịch một cách nặng nề:
“the one is only through the instrumentality
of the other” (“cái này chỉ nhờ vào sự giúp đỡ của cái kia”), v́ Hegel nào có viết
“… thông qua sự trung giới
của cái kia” (durch die Vermittlung
der anderen) đâu! Hăy h́nh dung một quyển sách nặng 1.000
gr, khổ 16x24cm, giá 100.000 đ (tức phương diện
“lượng” của nó) và được in bằng giấy
trắng, mực đen (phương diện “chất”). Mỗi
cái (“Lượng" và “Chất” ấy) chỉ tồn tại
“nhờ vào [sự giúp đỡ phương tiện của]
cái kia” chứ đâu phải “thông qua sự trung giới của
cái kia”! Khi nào bàn đến việc: quyển sách này ai viết;
viết về đề tài ǵ; do tôi mượn hay tôi mua…
th́ đấy mới là sự “trung giới”, v́ có sự tương
quan mật thiết, nhưng lại thuộc lĩnh vực
“bản chất” của quyển sách, chuyện hoàn toàn chưa
bàn tới ở đây! V́ thế, khi dịch sang tiếng
Pháp, người ta căi nhau măi mới đến chỗ thống
nhất dịch tương tự như Wallace: “… l’une
seulement moyenant l’autre” (chứ
không phải: “par la médiation
de l’autre”!). Đây không phải là chuyện chẻ sợi
tóc làm tư, bởi v́ nội dung của cả một phần
ba tác phẩm (tóm lược phép biện chứng của
Hegel) phụ thuộc vào việc hiểu cho đúng một
chữ ấy thôi! Kể chút chuyện góp vui để thấy
rằng: người dịch cần phải biết e dè, sợ
hăi như… “đang húp canh nóng, đi trên băng mỏng” khi
cầm bút và người đọc nên khó tính v́ biết trân
quư “nhất tự thiên kim” (một chữ ngh́n vàng)!
- Xin cám ơn ông!
Trả lời báo điện tử Vietnam Net
(Chiến thực hiện, 12.2007)