Thấy Paris rồi chết
Thân gửi Anh Nguyễn
Chấn Hùng
Anh Hùng thân quư,
Khứ lai bi như hà
Kiến thiểu biệt ly đa !
Từ hôm được
anh đích thân chở đi chơi, tôi vẫn nhớ măi kỷ
niệm một buổi chiều thật đẹp.
Hôm nay, bài “Dưới cầu Mirabeau trôi ḍng Seine” tuyệt vời
của anh trên DNSGCT lại gây cho tôi bao nỗi cảm hoài, vội
viết vài gịng kính thăm và… cảm tạ anh luôn (phải
nhờ Kim Yến chuyển hộ v́ tôi t́m không ra số
email của anh !).
Tôi sang Paris
chẳng biết bao nhiêu lần mà vẫn cứ lỗi hẹn
với Paris
“tâm tưởng” không biết đến bao nhiêu bận. Thấy
Paris rồi chết, thế nhưng tôi suốt ngày cứ
thơ thẩn ở mấy con đường quen thuộc.
Nhất định phải “petit déjeuner” ở quảng trường
Sorbonne để “nhớ ṿng tuổi trẻ”, ngắm mấy
cô cậu sinh viên trẻ măng bằng h́nh ảnh của SYLVIE VARTAN: … “ils
vont amoureux”. Ăn Couscous Royal ở tiệm ăn Bắc phi
“nguyên thủy” khu Latinh, và mấy lần bấm bụng uống
café ở Aux deux Magots để tưởng ḿnh là J. P.
Sartre ! Và, ở cái tiệm café “chém đẹp”
ấy, tôi đă được một lần nh́n thấy
ǵ, anh biết không? Thưa: Catherine Deneuve bằng da bằng
thịt với ôi tóc em dài đêm thần thoại
! Thế mà, đến nay tôi vẫn không biết cầu
Mirabeau của Appolinaire nằm ở hướng nào, và chưa
một lần “kiểm tra” xem ga Lyon
có đèn vàng thật không ? Cứ đổ
lỗi cho trái đường trái nẻo và, từ Đức
sang hay về lại Đức, chỉ biết có gare de
l’Est. Lỗi tại hỏa xa Pháp chứ đâu phải tại
ḿnh !
Anh cần
18 năm để thăm Mirabeau; c̣n tôi nhờ anh mới
biết được mặt mũi sau ngót 40 năm.
Cụ Khổng đọc bốn câu thơ trong Kinh Thi:
“Đường lệ chi hoa
Thiên kỳ phản nhi
Khởi bất nhĩ
tư
Thất thị viễn nhi”
(Đường lệ
ra hoa, gió đưa phất phơ; đâu phải không nhớ
em, chỉ v́ đường quá xa !) rồi phê b́nh rằng: “Vị chi tư dă.
Phù, hà viễn chi hữu ?” (“chưa thật ḷng nhớ nhau, v́ đă nhớ
th́ quản ǵ đường xa ?”). Chợt thấy ḿnh có lỗi
với Cụ và với Paris
quá, dù bài học “đầu đời” của tôi với Cụ
là: đă mê th́ hăy mê tới nơi !
Lại càng sửng sốt
(và không ngạc nhiên !) khi thấy mấy
câu thơ của Appollinaire được khắc ghi trên cầu.
Không biết ở Tô Châu, người ta có khắc bài Phong
Kiều dạ bạc ? Và ở cầu
Trường Tiền trên sông Hương sao chưa thấy
thơ của Nguyễn Du, Cao Bá Quát: “Hương giang nhất
phiến nguyệt, Kim cổ hứa đa sầu”…; “Trường
giang như kiếm lập thanh thiên”. Thơ mộng quá chứ ? À, dường như Hoài Khanh cũng
có mấy câu tuyệt các mà tôi đoán là phóng tác hoặc ít ra
là lấy cảm hứng từ mấy câu thơ ấy của
Appollinaire, xin chép (theo trí nhớ) tặng
Anh:
“Rồi em lại ra đi như
đă đến
Ḍng sông kia
nước vẫn chảy xa mù
Ta ngồi lại bên cầu
thương dĩ văng
Nghe giữa hồn cây cỏ
mọc hoang vu…”
“Căn bệnh” này lây lan cả Ta lẫn Tây, liệu ông Thầy Chấn
Hùng có cách ǵ chữa được? Làm sao “chụp… nhủ
ảnh” rồi cắt phăng món t́nh chủng này đi ?
Cao hứng
viết linh tinh, mong Anh… đại xá và mong sớm có dịp
tương ngộ. Kính chúc Anh thân tâm an lạc
và bút lực dồi dào. Và gởi lời
thăm ông bạn già Cao Nguyên Lợi.
Thân, BVNSơn
(Doanh nhân Sài G̣n Cuối tháng, 11.2007)